Ngày xưa

Ngàn Cách Hạc






Yêu dấu hỡi, mến thương trời mộng cũ!
Chốn êm đềm nuôi dưỡng cuộc tình si
Vườn ảo diệu bướm hoa hoài luân vũ...
Thời hoa niên mườn mượt mộng xuân thì!

Thơ mộng quá, ôi góc đời đánh mất!
Chốn thiên đường đành bỏ lại, quay đi!
Đời trôi mãi, qua khoảng thời gian khác...
Ngậm ngùi thôi, không hiểu được điều gì!

Ta hụt hẫng nhớ người xưa... một thuở
Giòng sông êm, lờ lững nước đôi bờ...
Nàng hiện đến... thiên thần vươn cánh mở
Cõi non ngàn chan chứa một trời thơ!

Từ dạo ấy, hồn cất thêm cánh mỏng...
Ta yêu mây, yêu nước chảy mơ hồ!
Yêu lạ lẫm... trời cao xanh ảo mộng!
Hồn bay về... chạm tới cõi hư vô!

Nàng hiển hiện... một cõi miền xa khác!
Vùng ước mơ... bàng bạc dải thiên hà!
Như xứ mộng thiên thu... ngàn cánh hạc!
Sẽ muôn đời là nỗi nhớ trong ta!...

15/2/2022

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 2 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Ngàn Cách Hạc"